Nỗi đau người cha khi nghe tin dữ khi on gái bị ung thư
Chiều cuối tháng 8, trong căn phòng bệnh chật hẹp của Bệnh viện Phụ sản – Nhi Đà Nẵng, anh Đinh Văn Lâm tranh thủ lúc con ngủ thiếp đi sau đợt truyền thuốc mệt mỏi. Người đàn ông 39 tuổi lặng lẽ bước ra ngoài, men theo những con hẻm quanh bệnh viện, dò hỏi từng nơi xem có việc gì làm thêm được theo giờ. Chỉ mong kiếm được vài trăm nghìn, gom góp thêm để lo chi phí thuốc men, sữa cho con gái.

Anh Lâm quê ở xã Sông Vàng, huyện miền núi tỉnh Quảng Nam. Cuộc sống gia đình vốn gắn bó với nương rẫy, quanh năm làm lụng nhưng chẳng dư dả. Từ ngày con gái lớn, bé Đinh Thị Bảo Lưu, 13 tuổi phát hiện mắc ung thư máu giai đoạn ba, cả gia đình lao đao.
“Vợ chồng tôi làm nông, thu nhập chỉ đủ đắp đổi qua ngày. Giờ con bệnh, tôi phải ở bệnh viện chăm sóc, chỉ khi nào cháu được về nghỉ vài ngày sau mỗi đợt hóa trị thì mới tranh thủ chạy xe ôm, làm phụ hồ. Nhưng kiếm được chẳng đáng bao nhiêu so với chi phí điều trị”, anh Lâm chia sẻ, giọng nghẹn lại.
Cuối tháng 2, bé Lưu bắt đầu có biểu hiện sốt cao nhiều ngày, khắp cơ thể nổi mẩn đỏ, da xuất hiện các vết bầm tím. Gia đình hốt hoảng đưa em đến Bệnh viện Hòa Vang, sau đó được chuyển gấp lên Bệnh viện Phụ sản – Nhi Đà Nẵng để làm xét nghiệm chuyên sâu.
Kết quả chọc tủy, sinh thiết khiến cả gia đình sụp đổ: Lưu mắc bạch cầu cấp dòng tủy, một dạng ung thư máu ác tính, diễn biến nhanh và nguy hiểm. Các bác sĩ thẳng thắn nói với anh Lâm: “Nếu đáp ứng thuốc tốt, cháu có thể sống thêm một đến hai năm”. Nghe đến đó, người cha như chết lặng, tim thắt lại.
“Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: bằng mọi giá phải cứu con. Bao nhiêu tiền cũng vay, bao nhiêu khó khăn cũng chịu”, anh nói, đôi mắt hoe đỏ.
Những ngày chống chọi khắc nghiệt
Đầu tháng 3, bé Lưu bắt đầu bước vào phác đồ điều trị đầu tiên. Hóa chất liều cao khiến cơ thể nhỏ bé của em phản ứng dữ dội: sốt cao, nôn mửa, sút cân nhanh chóng. Mái tóc đen dài, từng là niềm tự hào của cô bé tuổi mới lớn, rụng từng nắm cho đến khi buộc phải cạo trọc.
Anh Lâm nén nước mắt, nắm tay con, dỗ dành:
“Ráng chịu khó qua mấy đợt thuốc, rồi khỏi bệnh, về nhà bố sẽ chăm cho đẹp lại”.
Sau ba toa thuốc, tình trạng của Lưu ngày càng yếu. Tay chân bong tróc, loét da, lúc tỉnh lúc mê. Người cha không dám rời con nửa bước, nhiều đêm thức trắng bên giường bệnh, vừa lo thuốc men vừa tìm cách xoay sở tiền bạc.
Suốt hơn 5 tháng qua, bé Lưu chỉ được về nhà ba lần, mỗi lần vài ngày ngắn ngủi. Thời gian đó, anh Lâm tranh thủ đi phụ hồ, bốc vác, chạy xe ôm bất cứ việc gì có thể làm để kiếm thêm chút tiền chuẩn bị cho đợt điều trị tiếp theo. Nhưng thu nhập quá ít, anh đã phải vay mượn khắp nơi, gánh khoản nợ gần 100 triệu đồng.
“Ở bệnh viện, nhiều lúc cơm cháo của hai bố con may mắn được các mạnh thường quân, nhóm thiện nguyện hỗ trợ. Nếu không, thật sự tôi không biết xoay xở thế nào”, anh Lâm bùi ngùi.
Niềm tin níu giữ sự sống
Những ngày cuối tháng 8, khi phác đồ điều trị mới sắp bắt đầu, anh Lâm lại chạy vạy tìm việc làm online, làm thuê quanh bệnh viện. Thậm chí chỉ cần có ai thuê dọn dẹp vài giờ, chở hàng thuê một chuyến, anh đều nhận. Mỗi đồng kiếm được, anh dành để mua thuốc, mua thêm hộp sữa cho con bồi dưỡng.
Trong khi đó, ở quê nhà, vợ anh phải vừa chăm đứa con út mới vài tháng tuổi, vừa lo cơm nước, gửi gắm nỗi lo cho chồng ngoài bệnh viện. Hai vợ chồng chỉ biết động viên nhau qua điện thoại, nhiều lần nghẹn ngào không nói thành lời.
“Con gái tôi đang đứng trước lằn ranh sinh tử. Bằng mọi giá, tôi phải cứu lấy con. Chỉ mong có phép màu, mong có sự chung tay của mọi người để con có thêm cơ hội sống”, anh Lâm trải lòng.
Trong căn phòng bệnh lạnh lẽo, cô bé 13 tuổi vẫn nắm chặt tay cha, ánh mắt còn vương hy vọng. Và người cha ấy, dẫu kiệt sức, vẫn kiên định chạy vạy từng ngày, bởi anh tin: còn hy vọng thì còn cố gắng – vì con là cả thế giới của anh.
🔔 Xem thêm các tin tức sự kiện nổi bật
📞 Liên hệ
🔗 Website tương tự